Về nhà mới
Tự sự của một người phụ nữ khi chuyển đến căn hộ mới.
- 01
Đặt bước chân đầu tiên về nhà ngôi nhà mới - một căn hộ khang trang 3 phòng ngủ, chứng kiến sự thích thú của các con, sự hài lòng của vợ, mọi mệt mỏi trong tôi chợt tan biến. Bố mẹ tôi cảm thấy yên tâm vì tuổi già vẫn có con cháu quây quần. Ông bà cũng không mất thời gian để đi lên đi xuống cầu thang như lúc trước nữa. Vài bước chân ra khỏi phòng là đã đến phòng khách, bếp, nơi sinh hoạt chung của gia đình. Còn các cụ muốn đi đâu thì bấm thang máy xuống sảnh là có bảo vệ và nhân viên tiếp tân hỗ trợ liền.
Nhiều gia đình khi bán nhà phố lên chung cư, đã tách cha mẹ ra ở một căn riêng. Đối với họ, gia đình nhỏ và gia đình lớn nên có sự tách biệt. Nhưng với tôi, gia đình nhỏ hay gia đình lớn cũng chỉ là một gia đình. Vợ con là những người ở bên cạnh và cùng tôi gầy dựng một mái ấm. Bố mẹ là những người đã sinh thành và nuôi nấng tôi và giờ đây, họ đã ngoài 70, cái tuổi mà ai cũng muốn con cháu kề cận. Vì vậy, thay vì mua 2 căn hộ nhỏ, tôi chọn mua căn lớn có 3 phòng ngủ với 2 ban-công rộng rãi.
Những ngày cuối cùng ở ngôi nhà cũ, cả nhà tất bật đóng gói đồ đạc. Mỗi đồ vật đều mang trong nó một câu chuyện gắn liền với ngôi nhà. Từ những bức ảnh trên tường đến chiếc ghế trường kỷ đã sờn đều nhắc rằng ngôi nhà này đã gắn bó với chúng tôi gần 20 năm. Mang theo gì và bỏ lại gì cũng lấy đi của chúng tôi rất nhiều thời gian và cảm xúc. Toàn bộ tranh ảnh, nhất là những bức quen thuộc với bố mẹ và vợ con tôi đều được đem treo trở lại trong phòng riêng của mỗi người.
Nhà mới là một không gian sống hoàn toàn mới, những đồ nội thất cồng kềnh như bộ tràng kỷ hay chiếc tủ gỗ trang trí vân mây đã không còn phù hợp mà thay bằng nội thất tối giản thông minh. Tôi chọn cách chụp ảnh lại từng thành viên gia đình với từng món đồ kỷ niệm, trước khi đăng tin thanh lý toàn bộ nội thất căn nhà cũ.
Bộ ảnh này tôi đưa lên album chung của đại gia đình, gửi đường link cho những thành viên ở xa cũng có thể truy cập. Chia tay những món đồ thân thuộc gắn bó cả thời gian dài thật không dễ dàng gì, nhưng nếu nhớ chúng, chúng tôi có thể mở album ra ngắm.
Cũng bởi không mang theo đồ nội thất nên việc chuyển nhà trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Toàn bộ được đóng vào thùng giấy, trên thùng tôi dán nhãn đánh dấu theo từng vị trí mà nó cần chuyển vào: ví dụ B (bếp)... PN1(phòng ngủ 1), PN2 (phòng ngủ 2), PN3 (phòng ngủ 3), NT (nhà tắm), K (kho)...
Nội thất căn mới được thiết kế theo nhu cầu, sở thích, thói quen, sức khỏe từng cá nhân. Điều này rất phù hợp khi bố mẹ tôi đều đã lớn tuổi, đi lại khó khăn chứ không nhanh nhẹn như thời trung niên nên muốn toilet gần giường. Tôi cũng trang bị cho hai cụ chiếc ghế massage ngay trong phòng. Bố tôi thích dậy sớm uống trà, ngắm cây xanh nên tôi chọn cho ông bà phòng ngủ có ban- công. Còn con gái tôi thích chiếc màn kết nơ công chúa và sơn tường màu hồng nên chọn phòng ngủ nhỏ có cửa sổ nhỏ. Cũng để con bé chịu khó ra ngoài kết nối với gia đình nên tôi cho con ở căn phòng không có toilet bên trong.
Nếu bố mẹ tôi cảm thấy nhớ khu vườn cũ, ở đây đã có công viên xanh nội khu với đầy đủ loại cây hoa, tôi cũng sẽ mua thêm cây để ngoài ban công và một ít tranh treo phòng khách. Để vợ khỏi nhớ căn bếp cũ, tôi giữ lại những vật dụng vợ tôi từng quen thuộc. Nếu con tôi cảm thấy nhớ những đứa trẻ con nhà hàng xóm, thỉnh thoảng tôi lại chở chúng về nhà cũ thăm bạn, và tìm cho chúng một hội các nhóc tì đồng trang lứa trong khu dân cư.
Hành trình đưa gia đình mình về ngôi nhà mới, với tôi còn rất nhiều thử thách mà tôi phải vượt qua. Nhưng đây chắc chắn là một chặng đường mới đáng nhớ của cả gia đình tôi.