Đổi Nhà Phố Lấy Cân Bằng
Những chia sẻ chân thật của một người chồng trước và sau khi dọn đến căn hộ cùng gia đình.
- 01
Tôi là một nhân viên phòng phát triển thị trường. 25 tuổi tôi cưới vợ, chúng tôi ở cùng với bố mẹ trong căn nhà mặt tiền phố nhỏ. 6 tháng đầu tiên diễn ra suôn sẻ, chiều nào vợ chồng tôi về nhà cũng có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn.
Bố mẹ tôi rất mong có cháu nội. Ngặt nỗi phòng vợ chồng tôi và phòng bố mẹ lệch tầng, nhưng cách âm rất kém. Cứ sáu giờ sáng, tiếng tivi từ phòng bố mẹ tôi vọng lên. Vợ tôi thì làm việc khuya và ưa dậy muộn, việc “lệch múi giờ" cũng khiến chúng tôi cảm thấy mất đi sự riêng tư thoải mái cho chính điều bố mẹ đang trông mong.
Văn phòng mới của tôi nằm rìa bên kia thành phố, ngày nào tôi cũng mất non một tiếng để đi đến chỗ làm. Vợ tôi nảy ý thuê tạm một căn chung cư gần chỗ làm cho tiện rồi vẫn về nhà bố mẹ vào cuối tuần. Nửa tháng ra ở riêng, chúng tôi đem về cho bố mẹ tin vui: ông bà sắp có cháu nội!
Những cuối tuần của gia đình tôi luôn ấm cúng nhưng bụng vợ tôi thì lớn dần. Chở bà bầu đi từ đầu thành phố đến cuối thành phố hơn một tiếng đồng hồ giữa tiếng còi xe và khói bụi khiến tôi căng thẳng tột cùng. Thế là lịch thăm bố mẹ hàng tuần phải đổi thành tháng 2 lần.
Ngay lúc vợ tôi mang bầu được sáu tháng, thì sếp lại trao cho tôi nhiều trọng trách. Lên chức, tăng thu nhập, nhưng phải làm thêm cả cuối tuần nên có khi cả tháng tôi chẳng về thăm bố mẹ được lần nào.
Nhớ con, bố mẹ tôi tự lên thăm. Nhìn ông bà đèo nhau trên chiếc xe đạp điện cũ giữa cơn mưa phùn, tim tôi như thắt lại.
Khuya ấy, chúng tôi bàn với nhau rồi mạnh dạn đề xuất với bố mẹ. Mẹ tôi ngậm ngùi nhìn căn nhà chứa bao kỷ niệm gia đình, rồi gật đầu đồng ý.
Bán căn nhà trên phố, bố mẹ đưa tôi mua 2 căn hộ cùng tòa ngay chung cư tôi đang thuê, phần dư gửi tiết kiệm. Tôi trả nhà thuê, chuyển đến căn hộ mới. Thế là những bữa cơm ấm cúng, lại đủ dinh dưỡng cho bà bầu được phục hồi. Bởi khác tầng nên bố mẹ và chúng tôi đều có không gian riêng tư nhưng vẫn gần gũi vì chỉ cần 1 nút bấm thang máy là gặp nhau rồi. Tối nào lười nấu thì vợ chồng tôi lên ăn cùng bố mẹ. Có những buổi sáng, khi vợ còn ngủ nướng, tôi tranh thủ chạy lên ăn sáng với bố mẹ, rồi đem đồ ăn cho bà bầu xuống để vào lò vi sóng là yên tâm lái xe đi làm.
Giờ đây, con gái tôi được 4 tuổi, gia đình chúng tôi vẫn chưa bao giờ thiếu vắng sự sum họp, con tôi vẫn được gần ông bà. Là một người con, người chồng, người cha, tôi nghĩ tôi đã tìm được sự cân bằng cho cả hai gia đình yêu quý của mình.